Vào những ngày cuối năm khi cái nắng hừng lên hay khi mưa xuân bay nhè nhẹ như hơi thở cô gái 18, nếu lang thang trên những con phố nhỏ của Hà Nội ta sẽ thực sự ngỡ ngàng về những sắc hoa muôn màu của mùa xuân. Nằm bình dị bên dòng sông Hồng làng lúa, làng hoa Mê Linh, Tây Tựu… từ lâu đã được biết đến như một thương hiệu nổi tiếng của Hà Thành. Làng lúa, làng hoa vào xuân trong sắc tươi và tha thiết đến vô cùng. Xuân đến! buổi sáng giật mình thức giấc, lòng chợt nghĩ miên man: Xuân dìu dịu hoa sưa, Hạ thắp lửa phượng hồng, Thu nồng nàn hoa sữa, Đông rực rỡ cúc vàng… Bốn mùa Hà Nội ngập tràn sắc hoa. Có lẽ không nơi đâu yêu hoa như người Hà Nội, nhưng nếu một lần ngắm nhìn những tác phẩm hoa nghệ thuật từ các bàn tay khéo léo tinh tế của người Hà Nội cuộc đời ta thấy đẹp hơn lên, sức Xuân rộn rã trong trái tim hạnh phúc tràn đây. Chắc chắn bạn sẽ còn lưu luyến mãi trong lòng một dấu ấn khó phai về những ý tưởng: Câu đối Tết, Bộ tứ bình hay bó hoa cầm tay đa sắc… Vẫn những đóa hồng chúm chím như môi có gái hé cười, những bông rum tươi đỏ, những nụ phi yến kiêu xa hay điểm một vài dải chuỗi ngọc điệu đà nhờ những bằng bàn tay tinh tế và cách phối màu phong phú của người Tràng An. Và nơi xa xứ, có người ngồi bên khung cửa số ngắm tuyết rơi, chạnh lòng nhớ về mùa xuân Hà Nội. Nhớ về đất mẹ nghèo, nhưng mẹ đã cho con cả cuộc đời. Cho con điệu hát Xoan tình tứ, giọng ca quan họ hội Lim “Người ơi người ở đừng về”…Đã bao người rời bỏ Hà Nội, ly quê vì một lý do nào đó, song mỗi độ Tết đến, xuân về, họ đều thấy mình là kẻ tha hương, đành thân phận cô đơn, khắc khoải nơi xa xứ. Luôn nhớ về Hà Nội nơi có tháp Rùa soi bóng nước hồ Gươm, cầu Thê Húc như dải lụa hồng dang tay đón bạn bè. Cùng với mưa rơi nhè nhẹ trên mặt hồ Tây thơ mộng, tiếng chuông chùa Trấn Quốc vọng ngân, tiếng chày Yên Thái thập thình dã giấy dó và tiếng mưa lòng sâu thẳm của người Hà Nội cứa vào trái tim ly quê.
Có lẽ mùa xuân đã không đẹp đến vậy nếu ta không gặp nhau. Lần đầu tiên Xuân biến trái tim mình loạn nhịp. Xuân đến mang theo những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời nhau. Xuân, chính Xuân đã khiến ta hi vọng, biết nhớ nhung, giận hờn trong ngập ngừng, thẹn thùng của mối tình đầu. Xuân chiếm hết tâm tưởng ta, chen lấn vào những giấc mơ của ta. Trong cái khoảnh khắc ấy ngỡ Xuân chỉ ở đâu đây. Chập chờn, mông lung, Xuân như lạc bước theo bản nhạc tình yêu mà nàng Xuân chính là nhạc trưởng chỉ huy từng giai điệu của bản tình ca du dương ấy. “Và mùa xuân đã đến bên em, và mùa xuân đã đến bên anh... thì thầm. Làn gió khẽ vuốt tóc em, Và làn gió nói cùng em nhớ thương…” Và tiếng thì thầm của mùa xuân, lời an ủi vỗ về của gió, Xuân đã thay gió nói lời yêu, rủ tai nhau những lời thương nhớ, ngọt ngào. Em ngất ngây trong hạnh phúc anh trao. Lần đầu tiên trong đời em biết nói tiếng yêu. Anh không còn ném vào em những quả bóng mơ hồ, những nỗi niềm mông lung. “Anh yêu em” - Lời tỏ tình khiến trái tim em thổn thức. Ánh mắt đắm đuối cùng nụ hôn đầu sao dịu ngọt đến thế! Em lịm đi trong hạnh phúc dạt dào. Trong cái khoảnh khắc ấy, em chỉ muốn ngân lên những khúc ca hạnh phúc: “Và em đã biết nói tiếng yêu đầu tiên/ Và em đã biết thương nhớ biết giận hờn/ Mùa xuân đã đến bên em trao nụ hôn/ Và mùa xuân đã trao cho em ánh mắt anh”.
Ta yêu Xuân như bao mùa xuân khác đã qua trong cuộc đời nhưng Xuân nay hạnh phúc hơn vì ta có Xuân mới khoác tấm áo bào đất Việt hào hoa và phong nhã. Trên từng thời khắc của mùa xuân ta cảm nhận được hơi thở của ai, nụ cười và bóng hình ai? Mùa xuân đến cùng với anh là mùa xuân của trái tim em! Anh trao tặng em một bình hoa gốm sứ Bát Tràng, em cắm vào đó chục bông lay ơn màu nhung chúm chím. Con gửi cho cha đôi lọ lục bình Phù Lãng, để Tết này cha cắm đôi cành đào bên bàn thờ Tổ tiên... Tất cả nhộn nhịp vào xuân, cho mùa xuân bằng những tấm bánh chưng xanh và câu đối đỏ… Lời Xuân còn thầm thì bằng những hạt mưa như rắc phấn trắng bay, sương lan toả, như một phép bùa phù thuỷ bắt quyết hớp hồn kẻ lãng du…Đó là những lời Xuân làm ta thổn thức như nghe một bản nhạc Trịnh trong đêm Xuân tràn trên phố cổ. Mùa xuân về, mẹ chúng ta thổn thức tâm can. Gian nhà trống trải, một nốt trầm xao xuyến, rơi nhẹ tan trong hư vô. Sắc sắc, không không “A mô a di đà Phật” mẹ khấn trước hình con…Đêm đêm mẹ trằn trọc nhớ con, nó đang nằm ở một vùng đất quê xa lạ mãi chẳng trở về. Nó có nghe tiếng mẹ thở dài,nghe xem ngoài ngõ vắng kia có bước chân nào… Sáng mai có tiếng chim khách báo tin không? Quê hương đất nước ta có bao bà mẹ già nua trong cô đơn như thế giữa mùa xuân? Ai nghe được tiếng khóc thầm của mẹ, ai nhìn thấy những giọt nước mắt trong khuya, nhưng mẹ lại dũng cảm tuyệt vời, không để cho bất cứ ai nhìn thấy đôi má nhăn nheo có ngấn nước mắt đêm qua. Mẹ vẫn cười, nụ cười móm mém, nụ cười của người mẹ Việt Nam anh hùng có dòng máu anh hùng chảy phía trong tim…
Mùa xuân nữa lại về, mùa xuân rộn rạo của tiếng lòng, tiếng lách chách gọi trồi non vươn lên nhuộm xanh cho trái đất và con người. Mùa xuân đến, mùa xuân đi, mùa xuân bất tận với lời Xuân nồng nàn tuyệt diệu chỉ có trên đất Việt thương yêu và anh dũng.
Minh Nguyệt
Theo Tạp chí Giáo dục Thủ đô số 37+38 (tháng 1+2/2013)
Ý kiến bạn đọc