- Thưa cô, em có ước mơ gì đâu ạ!
Cô giáo cười:
- Có đấy! Cô biết chắc em có ước một điều, em quên rồi à?
Long "láu" vò đầu bứt tai, chắc là đang cố nhớ lại. Rồi nó chợt tủm tỉm:
- Em có nói điều ấy với ai đâu mà cô biết?
- Xuỵt! Bí mật! Nào, bây giờ cô mời các em phát biểu.
Long "láu" giơ tay xin nói đầu tiên. Cậu ta đứng dậy, giọng hào hứng mà vẫn không giấu nổi sự hồi hộp:
- Thưa cô, em ước mơ sau này trở thành nhà du hành vũ trụ ạ!
Cả lớp vỗ tay.
Rồi đến những người khác. Tiến mơ ước thành nhà vật lý; Dũng và Trang thì muốn làm bác sĩ; Dung, Mi và Hạnh muốn trở thành cô giáo... Ai cũng mơ ước lớn lên được làm một nghề "thật oách". Cô giáo bảo:
- Những ước mơ của các em đều rất đẹp, rất đáng quý. Để thực hiện những ước mơ này thì các em phải làm gì?
Cả lớp đồng thanh:
- Phải chăm học ạ! Phải học giỏi ạ!
Cô nhìn xuống phía bạn Vân nãy giờ vẫn im lặng:
- Còn Vân, em có ước mơ gì nào?
Vân đứng lên, nói nhỏ:
- Thưa cô, em ước sao mẹ em mau khỏi đau ạ.
Cô giáo nói:
- Cả lớp đều kể về nghề mà mình thích. Đó là điều rất tốt. Nhưng ước mơ của bạn Vân thật đáng quý, vì nó thiết thực, chân thật và giản dị.
Mẹ bạn Vân mới bị tai nạn, bố Vân đang công tác xa, nhà có bà đã già yếu với em nhỏ nên ngày nào Vân cũng phải làm rất nhiều việc nhà, rồi chăm sóc mẹ, vậy mà bạn Vân vẫn học rất tốt.
Vân ước mơ mẹ mau khỏe, đó là tấm lòng của người con hiếu thảo. Một người con ngoan, một học sinh chăm chỉ và học giỏi thì sau này có thể làm được bất cứ nghề gì, phải không các em?
Cả lớp lặng đi trước lời cô giáo. Những cặp mắt nhìn về phía Vân trìu mến. Trong tâm khảm, ai cũng học được một bài học vô cùng quý giá.
Theo hanoimoi.com.vn